Muối Của Đất
Muối Của Đất

Một điều cần thiết

Trưởng lão Ephraim của Philotheou

19.05.2025 38 phút đọc
Đời Sống Tâm Linh
Trưởng lão Ephraim
Trưởng lão Ephraim (1928-2019) và các tu sĩ của ông

Trích và dịch từ sách The Art of Salvation (tạm dịch: Nghệ Thuật của Sự Cứu Rỗi), tổng hợp các bài giảng của Trưởng lão Ephraim.


Kính thưa các con yêu dấu,

Từ Tin Mừng Thánh và Linh thiêng, tất cả chúng ta đều quen thuộc với Lazarus, người đã được hồi sinh sau bốn ngày trong mộ. Lazarus có hai chị em gái: Martha và Mary. Một lần nọ, họ mời Chúa Giêsu đến nhà dùng bữa. Quả thật, Chúa đã đến nhà họ để đón nhận sự hiếu khách. Martha thì quá bận tâm với việc chuẩn bị đồ ăn. Ngược lại, em gái bà là Mary thì ngồi bên chân Chúa và lắng nghe lời giáo huấn thiêng liêng của Ngài. Martha muốn Mary giúp mình nên đã xin Chúa cho phép em mình đứng dậy bên chân Ngài để bận rộn với việc chuẩn bị. Ngay lúc đó, để dạy Martha rằng mối bận tâm của bà về những việc trần thế nên có chừng mực, Đức Kitô của chúng ta đã nói với bà rằng: "Martha, Martha, con quả có lo lắng và bị chi phối bởi nhiều việc, nhưng chỉ có một điều cần thiết mà thôi. Mary đã chọn phần tốt, và phần đó sẽ không bị lấy khỏi cô ấy." (Lc 10:41).

Lời dạy này của Đức Kitô áp dụng cho tất cả chúng ta. Mối bận tâm của chúng ta về những thiết yếu trong cuộc sống nên có chừng mực, vừa đủ để đáp ứng nhu cầu của mình. Theo giáo huấn Kitô giáo, điều có giá trị chính là "một điều cần thiết"; đó là, mối bận tâm để làm đẹp lòng Thiên Chúa, mối bận tâm về sự cứu rỗi của linh hồn bất tử của chúng ta.

Martha đã cố gắng làm đẹp lòng Thiên Chúa bằng vật chất. Tuy nhiên, Mary đã khôn ngoan và cẩn trọng hơn. Cô nhận ra rằng đây là một cơ hội để lắng nghe lời giáo huấn thiêng liêng của Ngài. Cô nghĩ thầm: "Chúa sẽ còn ở với chúng ta trên đất bao lâu nữa?" Vì vậy, cô đã ngồi chăm chú bên cạnh Ngài, và Chúa hứa rằng ơn phước này sẽ không bị lấy đi khỏi cô; đó là, ơn phước được chăm chú lắng nghe những lời thiêng liêng, và hân hoan trong việc chiêm nghiệm về Đức Kitô và những lời dạy của Ngài.

Chúng ta phải bận tâm đến những nhu cầu thiết yếu không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Chúng ta không thể sống mà không quan tâm đến vật chất, bởi vì chúng ta vừa là phần xác vừa là phần hồn. Thân xác cần thức ăn, quần áo, và những thứ tương tự. Tuy nhiên, trên hết, linh hồn bất tử của chúng ta cần sự cứu rỗi, cần "một điều cần thiết" này. Mối bận tâm tối hậu của chúng ta, mối lo lắng duy nhất của chúng ta, nên là làm thế nào để thanh tẩy linh hồn mình, làm thế nào để tới gần Thiên Chúa, làm thế nào để vâng phục thánh ý của Ngài, và làm thế nào để tránh bị đày xuống Địa Ngục. Việc cứu rỗi của linh hồn chúng ta không phải là một trò chơi! Chúng ta không thể đùa giỡn với sự sống đời đời của mình, bởi vì chúng ta biết rất rõ rằng chúng ta là người phàm; chúng ta là phù du; chúng ta là người lạ; chúng ta là lữ khách. Chúng ta chỉ đơn giản là những người hành hương trên đất này, và một ngày nào đó, mỗi người trong chúng ta sẽ từ biệt nơi ở tạm bợ này, và sẽ đi đến nơi ở vĩnh cửu của chính mình. Nơi ở của chính chúng ta là nơi linh hồn sẽ trở về: "nơi nó đã từ đó mà ra" (so sánh St 3:19). "Và Thiên Chúa thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở thành sinh vật có linh hồn" (Sáng thế ký 2:7). Linh hồn, bản chất sống động này của con người, được Thiên Chúa tạo dựng qua việc thổi sinh khí của Ngài và qua năng lượng của Ngài, và nó sẽ trở về "nơi nó đã từ đó mà ra."

Vì lý do này, khi chúng ta thiếu sự an ủi thiêng liêng, chúng ta cảm thấy một sự trống trải trong linh hồn mình. Linh hồn không hài lòng với bất cứ thứ gì vật chất, bởi vì tất cả vật chất đều xa lạ với bản chất của nó. Tuy nhiên, khi linh hồn con người đến gần Thiên Chúa qua lời cầu nguyện và đời sống đức hạnh, nó vui mừng, nó cảm thấy sự chắc chắn, và nó cảm nhận được Chúa ở trong tâm.

Chúng ta không nên xem nhẹ sự sống đời đời, bởi vì nếu sau khi chúng ta rời khoảng quãng đời này, chúng ta sẽ thấy mình—một cách chắc chắn và rõ ràng—đứng trước cõi đời đời. Liệu việc đối mặt với cái chết đáng sợ có phải là trò chơi? Gặp gỡ con quỷ? Đối diện với bản án của chúng ta—điều mà mọi người đều phải trả lời trước Chúa—và chứng kiến tất cả những tội lỗi của mình được liệt kê một cách hoàn toàn chi tiết? Nhận ra tội lỗi của mình, điều mà hiện tại chúng ta không hề hay biết? Liệu việc bắt đầu việc đi lên Đấng Phán Xét, và phải đối mặt với các trạm thu thuế1 có phải là trò đùa? Làm sao chúng ta có thể nhìn thẳng vào mắt Chúa? Lương tâm chúng ta có làm chúng ta yên tâm không? Nó có khích lệ và động viên chúng ta không? Chúng ta có sự tự tin nào không? Không! Tôi là người đầu tiên không có điều đó!

Chúng ta sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt Chúa. Chúng ta sẽ cúi đầu trong xấu hổ vì chúng ta đã không làm theo thánh ý của Ngài. Chúng ta đã làm ô uế chiếc áo trắng mà chúng ta đã nhận được trong Nhiệm tích Rửa Thánh. Tuy nhiên, tôi tự hỏi: Liệu chúng ta đã bao giờ giặt nó bằng nước mắt chưa? Chúng ta đã tuôn đổ dòng nước mắt hối lỗi chưa? Chúng ta đã thay đổi cuộc đời và sống trong sự trong sạch chưa? Chưa hề! Ngay khi chúng ta sắp làm được một việc thiện, chúng ta lại ngã xuống vào vũng bùn nhơ bẩn đó một lần nữa!

Với tất cả sức mạnh của tâm hồn, chúng ta phải sắp xếp mọi việc ngăn nắp lại và suy nghĩ: "Sự cứu rỗi của tôi cần điều gì? Linh hồn tôi là gì? Linh hồn tôi là bất tử, và tôi có thể chết ngay trong tức khắc. Điều gì sẽ xảy ra vào lúc đó? Sau đó sẽ là sự phán xét. Quyết định của Chúa sẽ là gì sau khi phiên tòa kết thúc? Tôi sẽ được đặt vào ánh sáng hay trong bóng tối; đời đời bên Thiên Chúa, hay đời đời bên con quỷ; hoặc trên Thiên Đàng hay dưới Địa Ngục—tất cả xảy ra trong một vài phút!"

Bây giờ chúng ta còn sống. Tuy nhiên, nếu điều gì đó xảy ra với chúng ta và chúng ta chết đột ngột, chúng ta sẽ đối diện với tất cả những sự thật này. Không một ngoại lệ! Không có điều gì có thể thay đổi diễn biến cố định này. Chúng ta sẽ thấy cái chết, sự phán xét, và mọi thứ khác sẽ diễn ra trước mắt. Dù vậy, chúng ta lại nhìn nhận những việc đó một cách thiếu suy nghĩ!

Chúng ta phạm tội; chúng ta vẫn thờ ơ; chúng ta lơ là việc cầu nguyện và các giới răn của Chúa; chúng ta không lắng nghe lương tâm và chấn chỉnh lối sống của mình, mặc dù chúng ta nhận ra rằng chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào. Rồi, mọi thứ chúng ta đã tạo dựng nơi đây trên đất, dù là giàu sang, gia đình, bằng cấp, hay vinh quang và danh dự, đều sẽ lập tức biến mất. "Khi cái chết đến, mọi sự này đều tiêu tan."2

Con người liên tục bị con quỷ lừa dối. Con quỷ cho con người xem một màn hình với đủ thể loại phim, và con người bị mê hoặc. Khi anh ta há hốc miệng nhìn chằm chằm vào bộ phim trước mặt, hai con sâu, một đen một trắng (tức là ngày và đêm) đang dần ăn mòn nền đất (tức là thời gian) dưới chân anh ta. Và khi anh ta đang trong cơn mê hoặc với những điều mà thế giới đang bày ra, anh ta đột ngột sụp xuống như nhà trên cát, và, kinh hoàng, tự hỏi, "Tại sao tôi lại ở dưới này? Sao nền đất lại biến mất?" Tuy nhiên, không có điều gì có thể thay đổi vào lúc đó.

Đó là trường hợp của một người tội lỗi khi chưa bao giờ nghĩ về Chúa. Khi cuộc đời ông sắp kết thúc, khi ông đã đến rất gần cuối đời, ông trở nên vô cùng bồn chồn và trong hơi thở cuối cùng ông đã khẩn cầu Chúa. Tuy nhiên, một thiên sứ đã hiện ra và đáp rằng: "Khi mặt trời chiếu sáng giữa trưa trên bầu trời, ngươi đã ở đâu? Lúc đó ngươi đang lang thang nơi đâu? Bây giờ mặt trời đã lặn, ngươi mới nhớ đến Chúa ư? Ngươi đã ở đâu bấy lâu nay?" Điều tương tự sẽ xảy ra với mỗi người trong chúng ta nếu chúng ta không bận tâm đến Chúa và linh hồn của mình.

Đây là lý do tại sao chúng ta phải chăm lo cho linh hồn mình, cho "một điều cần thiết." Chúng ta phải không ngừng suy nghĩ cách để thanh tẩy trái tim, thanh tẩy tâm trí, thanh tẩy thân xác, và giải phóng lương tâm khỏi những xiềng xích vô hình của tội lỗi. Bấy giờ, với ân sủng của Chúa, chúng ta sẽ đạt được "một điều cần thiết," và qua cái chết, chúng ta chắc chắn sẽ bước vào Thiên Đàng.

Người dấn thân vào mối bận tâm thánh thiện này cho sự cứu rỗi linh hồn mình và sự hiệp thông mật thiết với Thiên Chúa sẽ không lui nhiều tới các hộp đêm và vũ trường. Con sẽ thấy những người như vậy sẽ không dính líu vào những việc không cần thiết. Ngược lại! Con sẽ thấy rằng người ấy luôn cẩn thận, khôn ngoan, nghiêm túc, suy nghĩ chín chắn, và lưu tâm đến mọi điều có khả năng khiến mình phạm tội.

Tuy nhiên, chúng ta—trong đó tôi là người đầu tiên—lại bộc lộ qua hành động của mình rằng chúng ta đã xem thường "một điều cần thiết" biết chừng nào, và chúng ta ít khi tin vào Chúa, sự sống đời đời của linh hồn, và Vương Quốc Thiên Đàng biết chừng nào.

Chúng ta phải suy ngẫm về những vấn đề này thật nghiêm túc và nghĩ: "Tôi có một linh hồn bất tử; tôi có một lương tâm. Tôi sẽ nhận sự phán xét của Thiên Chúa, và theo sau đó là một phán quyết vĩnh cữu. Chúa muốn gì ở tôi? Ngài muốn tôi chỉnh đốn bản thân, ăn năn, dừng phạm tội, xưng tội, khóc vì tội lỗi của mình, và vạch ra một con đường mới—một con đường công chính, tươi sáng và tích cực. Tôi không nên nhìn sang phải hay sang trái, mà nhìn thẳng về Thiên Đàng. Và khi cái chết đến, nó sẽ không khiến tôi bị xáo động." Kinh Thánh chép: "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, và tôi không hề bối rối" (Tv 118:60). Khi ai đó đã sẵn sàng, người ấy sẽ không hề kinh hãi. Người nào sẽ hoảng sợ? Người chưa chuẩn bị.

Tôi không biết các con đã bao giờ thấy một người sắp chết chưa: người ấy la hét như thế nào, thấy các thiên sứ như thế nào, thấy ma quỷ như thế nào, thấy Tổng lãnh thiên thần Michael cầm gươm như thế nào, đảo mắt như thế nào, nuốt "chén đắng" như thế nào! Mọi điều đã được nhắc đến trong lễ an táng và trong các lời giáo huấn của các Giáo phụ đều hoàn toàn là sự thật. Những sự kiện này sẽ xảy ra với tất cả mọi người, và đặc biệt là cho mọi tín hữu Kitô giáo.3 Chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều cái chết, chúng tôi đã thấy rất nhiều điều, và chúng tôi đã ký và xác nhận bằng máu của trái tim mình rằng những điều này là sự thật.

Vì vậy, chúng ta hãy chuẩn bị bản thân trước khi khoảng khắc này đến, trước khi cái chết ập tới, trước khi chúng ta thấy ma quỷ vây quanh lúc lâm chung, thèm khát chiếm đoạt lấy linh hồn chúng ta và đưa chúng ta xuống Địa Ngục.4 Vào lúc đó, những người anh cả của chúng ta, những thiên sứ thiện lành, những thực thể thánh thiện này, sẽ bày tỏ sự tận tâm của họ với chúng ta và cố gắng giải cứu linh hồn chúng ta khỏi bàn tay lũ ma quỷ. Điều này cho thấy những người anh em thánh thiện và thiên sứ hộ mệnh của linh hồn chúng ta yêu thương chúng ta biết chừng nào!

Đây là lý do tại sao chúng ta phải không ngừng cầu xin thiên sứ hộ mệnh của mình giúp đỡ và bảo vệ chúng ta. Khi chúng ta cầu nguyện, thiên sứ cầu nguyện cùng chúng ta; tuy nhiên, khi chúng ta phạm tội, thiên sứ sẽ ngồi khóc. Tôi sắp kể cho các con nghe một câu chuyện rất đẹp từ các Thánh Giáo phụ.

Có lần, một ẩn sĩ thánh thiện lên thành phố để gặp Giám mục để bàn chuyện về tu thất (skete).5 Khi đó, ông thấy một chàng trai đang đứng bên ngoài một ngôi nhà và than khóc. Ông nhận ra bằng khả năng thấu thị của mình, sau khi đôi mắt linh hồn đã được mở, rằng chàng trai đang khóc không phải là một người phàm, mà là một thiên sứ của Chúa. Ông tiến lại gần và hỏi: "Nhân danh Thiên Chúa, xin cho tôi biết anh là ai?"

Thiên sứ đáp: "Tôi không phải người phàm, hỡi tôi tớ của Thiên Chúa. Tôi là thiên sứ hộ mệnh của một linh hồn, hiện đang ở bên trong ngôi nhà này để gian dâm. Tôi ngồi bên ngoài vì tôi không thể vào nơi ô uế và nhơ bẩn như vậy. Đó là lý do tại sao tôi ngồi đây, khóc và cầu xin Thiên Chúa soi sáng cho linh hồn này để anh có thể ăn năn và ngừng cố chấp trong tội lỗi."

Thiên sứ khóc vì người này đã bán linh hồn bất tử của mình cho con quỷ để đổi lấy "một bát cháo đậu," theo lời Kinh Thánh (x. St 25:33).

Tất cả chúng ta, và tôi là người đầu tiên, phải nghiêm túc suy nghĩ về những điều này và không để cho con quỷ và tội lỗi lừa dối chúng ta. Chúng ta phải chăm lo cho linh hồn bất tử của mình, chỉnh đốn bản thân, và sống một cách cẩn trọng, bởi vì chúng ta biết rất rõ rằng ma quỷ, những kẻ cám dỗ và xúi giục chúng ta vào tội lỗi, đồng thời cũng đang quan sát và ghi lại những lần sa ngã của chúng ta một cách cực kỳ chi tiết (bao gồm thời gian, những người liên quan, và các chi tiết đi kèm). Đây không phải là truyện cổ tích; đây không phải là trò đùa; đây không phải là lời nói dối rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với cái chết đáng sợ!

Chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao. Chúng ta có thể bất ngờ thấy mình trước tòa án Thiên Chúa, và rồi chúng ta sẽ đập đầu vào tường vì hối tiếc; tuy nhiên, sự tha thứ và việc thay đổi sẽ không còn khả thi nữa. Hiện tại, chúng ta có phước lành từ Chúa là được sống. Chúng ta vẫn chưa rời khỏi quãng đời này. Chúng ta vẫn còn quyền được ăn năn; chúng ta vẫn có khả năng thay đổi bản án của mình, và sống một cuộc đời tràn ngập ánh sáng. Chúng ta nên tạ ơn Chúa ngay bây giờ vì chúng ta vẫn còn thở và có thể nói lên một lời ăn năn với mỗi hơi thở. Hãy chỉnh đốn lại cuộc đời của chúng ta ngay hôm nay, khi chúng ta vẫn còn thời gian, khi chúng ta vẫn còn có thể đi lại, khi cái chết vẫn chưa đến. Tôi phải chỉnh sửa bản thân mình trước, và rồi tất cả các con cũng có thể theo sau. Để khi mỗi người chúng ta sửa đổi bản thân, chúng ta có thể cùng nhau đạt được sự sống đời đời.

Không có gì nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta không thể kiểm soát bản thân, vợ con, của cải, hay sức khỏe—hoàn toàn không có gì cả! Mọi thứ đều bất định. Mọi thứ đều treo lơ lửng bằng một sợi chỉ, vì chúng ta có thể mất tất cả, và rồi cái chết sẽ theo sau. Con có biết mình sẽ đi về đâu không? Không! Con có biết cách đến đó không? Không! Ai sẽ dẫn con đến đích? Vì chỉ có Chúa mới có thể dẫn dắt con, hãy xem xét để dàn xếp mọi việc với Chúa ngay từ bây giờ; nếu không, một kẻ khác sẽ đưa con xuống vực sâu của Hades, nơi không thể thay đổi được nữa.

Bao nhiêu người đã bị ô tô tông chết ngay tại chỗ khi đang đi bộ trên đường? Khi ai đó đang vui vẻ ca hát, vài giây sau anh ta bị xe tông và chết ngay lập tức. Với lời hát trên môi, anh ta đi đến tòa án Thiên Chúa. Đây chính là đời người! Trái tim của anh ta hoạt động như một chiếc đồng hồ. Nếu lò xo trong đó bị hỏng, chiếc đồng hồ sẽ ngừng hoạt động. Nếu trái tim của một người ngừng đập, cuộc đời của anh ta sẽ kết thúc! Đây là lý do tại sao Tin Mừng nói: "Mọi người đều giả dối" (Rm 3:4). Không phải vì anh ta nói dối, mà vì anh ta giống như một lời nói dối. Trong một khoảnh khắc anh ta có vẻ vĩ đại và mạnh mẽ, và khoảnh khắc tiếp theo anh ta lại gục chết.

Vì những điều này, chúng ta phải bận tâm đến việc làm đẹp lòng Thiên Chúa. Chúa chỉ nhìn vào linh hồn chúng ta chứ không phải ở vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, con quỷ lại nhìn vào vẻ bề ngoài. Mặc dù chúng ta đang cần đến sự ăn năn, nước mắt và than khóc, nhưng thay vào đó, chúng ta lại lang thang vô định trên cõi đời, đi đây đi đó, tiệc tùng, nhảy múa, trang điểm, chỉ để trở nên khác biệt so với cách Chúa đã tạo dựng chúng ta. Chúng ta phải làm đẹp linh hồn bằng những đức hạnh, chứ không phải ở vẻ bề ngoài bằng cách thay đổi khuôn mặt và làm biến dạng vẻ đẹp tự nhiên của nó. Chúng ta càng cố gắng làm cho vẻ ngoài hấp dẫn bao nhiêu, thì chúng ta lại càng làm biến dạng linh hồn bên trong bấy nhiêu. Chúng ta đã bao giờ xưng tội rằng có thể chúng ta đã ăn mặc khiêu gợi và có thể đã khiến một linh hồn bất tử khác sa ngã? Chưa! Chúng ta đã bao giờ xem xét rằng chúng ta có thể khiến người khác sa ngã bằng lối sống thiếu cẩn trọng của mình? Chưa! Chúng ta đã bao giờ xưng tội rằng chúng ta có thể đã làm được việc tốt nhưng lại không làm? Chưa! Đây cũng là một tội lỗi. Thiên Chúa sẽ yêu cầu chúng ta giải trình về tất cả những điều này, bởi vì không có gì là không được ghi lại. Khi chúng ta phạm sai lầm, "máy tính" của Chúa sẽ ghi lại tội trạng của chúng ta. Trái lại, khi chúng ta ăn năn, "máy tính" của Ngài sẽ xóa bỏ món nợ. Thiên Chúa làm điều này một cách tự động vì Ngài là thần khí. Ngài hiện diện khắp mọi nơi, và do đó, Ngài dễ dàng ghi nhận ngay lập tức những suy nghĩ dù là nhỏ nhặt nhất của hàng tỷ người, và ghi lại trách nhiệm theo đó vào bản án của mỗi người.

Thiên Đàng, Vương Quốc Thiên Chúa, và sự sống đời đời đều rộng mở. Ngay khoảnh khắc Đức Kitô chúng ta trút hơi thở cuối cùng trên Thập Giá, Thiên Đàng đã mở toang cánh cửa. Cho đến thời điểm đó, cửa Thiên Đàng, cửa Jerusalem Trên Cao đã đóng kín. Khi Đức Kitô chúng ta giang rộng đôi tay thanh sạch và mở vòng tay trên Thập Giá, Ngài đã ôm trọn toàn thể loài người để ban lấy sự sống đời đời.

Con có biết sự sống đời đời nghĩa là gì không? Cuộc sống bên cạnh Thiên Chúa! Đó là sự giàu sang và niềm hân hoan mà con người không thể hiểu được. Những người đã lên Thiên Đàng và quay trở lại đã tiết lộ cho chúng ta nhiều điều. Tuy nhiên, lời chứng mạnh mẽ nhất đến từ Thánh Tông đồ Paul, người đã được lên tầng trời thứ ba. Ông nói rằng Thiên Chúa có những điều cao vời đến mức tâm trí con người không thể hình dung được: "Điều mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe, lòng người không hề nghĩ tới" (1 Cr 2:9). Một cuộc sống như vậy đang chờ đợi mỗi người! Tâm trí chưa từng hình dung, trái tim chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc này. Thật là đáng công sức! Những nỗi khổ của "thời đại hiện tại" (x. Rm 8:18) đều không đáng kể khi so sánh với vinh quang tương lai sẽ được bộc lộ cho con cái Thiên Chúa. Mỗi người được cứu đều sẽ là con Thiên Chúa và là người thừa kế Vương Quốc của Ngài.

Chúng ta đều chưa yêu mến Đức Kitô—và tôi là người đầu tiên—bởi vì nếu chúng ta yêu mến Ngài, chúng ta sẽ không phạm tội. Chúng ta đã quên Ngài, nhưng Ngài sẽ không bao giờ quên chúng ta. Ngài là Đấng duy nhất yêu thương con người đến chết—ngay cả khi Ngài trút hơi thở trên Thập Giá! (x. Pl 2:8). Ngài luôn viếng thăm chúng ta, đôi khi thông qua bệnh tật, đôi khi thông qua hoạn nạn, và những lúc khác qua những thử thách khác nhau. Chính Đức Kitô đang gõ cửa từng người và nói: "Hãy mở cửa để Ta vào, và Ta sẽ làm cho con hạnh phúc. Ta sẽ làm cho con trở thành người thừa kế của Ta." Thật không may, chúng ta lại đóng chặt cửa, và chúng ta không hiểu rằng chính Đức Kitô đang gõ cửa để cứu lấy chúng ta. Thiên Chúa tha thứ rất dễ dàng!—miễn là con người mở lòng và trở về với Ngài bằng sự ăn năn chân thành. Chúa không hề đòi tiền bồi thường hay bất kỳ khoảng tiền nào từ con người để đổi lấy những ơn huệ vĩnh cửu của Ngài. Không! Ngay cả khi con người có hàng triệu hay hàng tỷ tội lỗi, đối với Thiên Chúa, chúng cũng chẳng là gì. Một nắm cát giữa đại dương thì có là gì? Tất cả tội lỗi của nhân loại chỉ là một hạt bụi trong đại dương. Không một tội lỗi nào có thể chế ngự lòng thương xót của Chúa.

Chúng ta đang có lòng thương xót vô biên như vậy chờ đợi mình, vậy tại sao chúng ta lại chần chừ? Chúng ta nên chạy tới và nhảy vào lòng Ngài để nhận được sự tha thứ. Con quỷ đang cố gắng kéo chúng ta lùi lại, trong khi Thiên Chúa và thiên sứ hộ mệnh thúc đẩy chúng ta tiến tới. Chúng ta sẽ hướng về bên mà chúng ta nghe theo. Đây là điều mà Tin Mừng Thánh và các Thánh Giáo phụ dạy chúng ta. Đừng gạt bỏ họ sang một bên; đừng thờ ơ; đừng chìm đắm trong những lo toan của cuộc sống. Lời của Đức Kitô rất rõ ràng: "Chỉ một điều là cần thiết mà thôi." Chúng ta hãy gác lại những lo toan trần thế, và tập trung vào việc vun trồng linh hồn mình để nó có thể trĩu quả trong mắt Thiên Chúa. Cái chết sẽ đến; nó sẽ bắt kịp chúng ta. Dù muốn hay không, chúng ta sẽ bước đến cánh cổng màu đen của nó và bước sang thế giới bên kia. Không có con đường nào khác; không có lối đi nào khác. Chúng ta chắc chắn 100% rằng, quả thật, mỗi người trong chúng ta sẽ chết, và do đó, sẽ phải trình diện trước tòa án. Vì vậy, chúng ta phải cẩn trọng!

Khi một người bị truy tố, đặc biệt vì một tội ác nghiêm trọng, tất cả chúng ta đều biết người ấy lo lắng đến mức nào để tránh bị bỏ tù hoặc thậm chí bị kết án tử. Họ sẽ cố tìm một luật sư lỗi lạc có quan hệ rộng, đảm bảo những người liên quan được trả đầy đủ, và làm mọi cách để tìm nhân chứng và người biện hộ để được tuyên bố vô tội. Quá nhiều nỗi lo, quá nhiều phiền muộn vì một vụ án tạm thời! Tuy nhiên, chúng ta lại không coi trọng tòa án không thể tránh khỏi của Thiên Chúa đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta không để tâm đến điều đó. Cuộc sống và hành động của chúng ta là minh chứng cho việc này.

Xin Chúa ban cho chúng ta ân sủng, xin Ngài ban cho chúng ta sự giúp đỡ, xin Ngài gửi cho chúng ta sự soi sáng và sức mạnh để dấn thân vào mối "bận tâm" thánh thiện này, điều sẽ dẫn chúng ta thành công vào Thiên Đàng của Ngài và thoát khỏi Địa Ngục.

Địa Ngục là một điều khủng khiếp không thể tưởng tượng được! Nó không chỉ tồn tại trong lương tâm con người. Theo giáo lý, theo các Giáo phụ của Giáo hội chúng ta, Địa Ngục thuộc về thế giới tâm linh, giống như Thiên Đàng thuộc về thế giới tâm linh. Linh hồn thuộc về thế giới tâm linh, và con quỷ cũng thuộc về thế giới tâm linh. Trong Ngày Tái Lâm của Ngài, Đức Kitô sẽ phán: "Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho Con Quỷ và các sứ thần của hắn." (Mt 25:41). Địa Ngục đời đời đã được chuẩn bị sẵn cho ma quỷ; tuy nhiên, tất cả những người bắt chước việc làm của ma quỷ cũng sẽ bị đưa đến đó trong Ngày Tái Lâm. Ma quỷ trải nghiệm Địa Ngục khi chúng không phạm tội chống lại Thiên Chúa; ngược lại, chúng ăn mừng mỗi khi có tội ác nhắm đến Ngài. Đây là lý do tại sao chúng không bị thiêu đốt hay hành hạ bởi lương tâm như con người, mặc dù chúng ý thức được hành động của mình. Con người đau khổ và cảm thấy thống khổ khi phạm tội chống lại Thiên Chúa bởi vì anh ta có linh hồn, có lương tâm, anh ta là hơi thở của Thiên Chúa. Ngược lại, con quỷ không đau khổ—hắn vui mừng. Do đó, Địa Ngục không thể chỉ đơn thuần là trong lương tâm của con quỷ, mà nó có tồn tại, và do đó nó được chuẩn bị cho con quỷ đến đời đời. Tuy nhiên, những người không ăn năn vào giờ tử cũng sẽ bị đưa đến đó.

Truyền thống khổ hạnh và của các Giáo phụ có vô số ví dụ quý giá về sự tồn tại của cả Địa Ngục và Thiên Đàng trong thế giới tâm linh ở cõi sau, cả hai đều có tính chất tương tự về sự vĩnh cửu và tính tâm linh. Các Giáo phụ đã khẳng định đây là giáo lý và dạy rằng Thiên Đàng và Địa Ngục không thuộc về thế giới vật lý mà là thuộc về thế giới tâm linh, được con người trải nghiệm tùy thuộc vào trạng thái linh hồn của họ. Những linh hồn được thanh tẩy sẽ nhìn thấy Thiên Chúa như ánh sáng, trong khi những linh hồn ô uế sẽ cảm thấy Thiên Chúa như lửa thiêu.

Ngày nay, nhiều người—ngay cả các nhà thần học!—cho rằng Địa Ngục chỉ tồn tại trong lương tâm con người. Điều này làm giảm bớt những lợi ích tâm linh có được từ việc nhận thức và suy ngẫm về Địa Ngục, và cho phép họ nói: "Được rồi! Nếu tôi kìm nén và làm tê liệt lương tâm mình, tôi sẽ trở nên thờ ơ và sẽ không phải chịu khổ." Không, không phải như vậy. Không chỉ đơn giản là lương tâm sẽ gặm nhấm tôi như một con sâu, và làm u ám tâm hồn tôi vì những lỗi lầm đã phạm đến Thiên Chúa. Không! Ngoài lương tâm ra, chúng ta sẽ có Địa Ngục của thế giới tâm linh. Địa Ngục là có thật: đó là bóng tối, đó là lửa, đó là con sâu không ngủ, cùng với nhiều điều khác được mô tả trong Kinh Thánh (xem Mác 9:48).

Vì chúng ta biết sự thật về Địa Ngục và Thiên Đàng, chúng ta hãy tập trung vào việc làm thế nào để thoát khỏi Địa Ngục và làm thế nào để tránh đi xuống đó, vì đó không phải là nơi dành cho linh hồn con người. Linh hồn phải trở về vòng tay của Thiên Chúa và sống đời đời với Cha Trên Trời. Nguyện rằng chỉ có kẻ đã bắt đầu cuộc nổi loạn, kẻ đã phạm tội mà không bao giờ ăn năn, là kẻ duy nhất đi xuống đó: đó chính là con quỷ.

Vì điều này, chúng ta, các tín hữu Kitô giáo, hãy ăn năn, hãy rơi lệ, hãy quay đầu ngay bây giờ—ngay hôm nay!—bởi vì ngày mai chúng ta có thể không còn cơ hội để ăn năn. Ngay lúc này đây, hãy hướng lòng về Thiên Chúa và kêu lên: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy." (Lc 15:18-19). Chúng ta hãy trở về vòng tay của Cha! Nếu chúng ta làm như vậy, Thiên Chúa sẽ lập tức rửa sạch chúng ta, làm sạch chúng ta, mặc cho chúng ta áo ân sủng của Ngài, ban cho chúng ta "bò béo" (x. Lc 15:23), dẫn chúng ta đến Bữa Tiệc của Giáo hội, ban cho chúng ta Mình và Máu Ngài, và chúng ta sẽ trở thành một với Đức Kitô. Bấy giờ, con quỷ sẽ không còn có quyền gì với chúng ta nữa. Đây là chân lý của Giáo Hội Chính Thống giáo chúng ta, không ai có thể bác bỏ được!

Trong những lời cầu nguyện của mình, chúng ta nên xin Thiên Chúa ban cho chúng ta sự ăn năn, và một cái chết tốt lành theo chuẩn mực của Kitô giáo: không đau đớn, không hổ thẹn, với một bản trình bày xuất sắc trước Đấng Phán Xét Công Chính, một bản trình bày sẽ khiến chúng ta xứng đáng với Vương Quốc của Ngài.

Amen.


Footnotes

  1. Các trạm thu thuế trên không là các nhóm ma quỷ đóng ở trên không để cáo buộc, đòi trách nhiệm, và cố gắng ngăn cản linh hồn lên Thiên Đàng sau khi rời khỏi thể xác. Nhiều vị thánh đã nói về các trạm thu thuế này. Thánh Nicodemos người Hagiorite đã dạy như sau khi bình luận về câu, "tên thủ lãnh nắm giữ quyền lực trên không trung, tên ác thần hiện đang hoạt động trên những kẻ không vâng phục." (Ep. 2:2): "Người cha công chính, Thánh Symeon núi Nhiệm Mầu, hiểu con quỷ là kẻ thống trị có quyền lực trên không trung bởi vì nó đứng trên trời và cản trở các linh hồn lên thiên đàng sau khi chết. Lời chính xác của ngài là: 'Tông đồ thánh dạy chúng ta rằng con quỷ ngồi ở trên cao như một thẩm phán khi ngài nói 'tên thủ lãnh nắm giữ quyền lực trên không trung, tên ác thần hiện đang hoạt động trên những kẻ không vâng phục.' Chính Thánh Tông đồ đã đi qua không trung khi ngài được đưa lên—hoặc với thân xác hoặc không có thân xác—lên tầng trời thứ ba, và, sau khi nhìn thấy linh hồn gây chiến chống lại các linh hồn trên không, đã mô tả những điều trên.' Tiếp theo, vị thánh nói rằng ma quỷ chịu trách nhiệm cho từng ham mê, chính những tên ma quỷ này tra xét mỗi linh hồn trên đường lên trời, và chúng sẽ xét xử linh hồn trước cổng Thiên Đàng. Quan điểm tương tự này (tức là, tồn tại các trạm thu thuế khác nhau của ma quỷ trên không trung để tra xét các linh hồn khi chúng đi lên) được xác nhận bởi cuộc đời của Thánh Anthony Cả và Thánh Makarios Cả" (Ερμηνεία εις τας 14 Επιστολάς του Αποστόλου Παύλου {Giải thích 14 Thư của Tông đồ Phaolô}, Thessaloniki: Orthodoxos Kypseli, 1990, Tập 2, tr. 384).

    Thánh Gioan Kim Khẩu nói như sau trong một bài giảng của ngài: "Vào lúc đó [lúc linh hồn lìa khỏi xác] chúng ta rất cần những lời cầu nguyện, nhiều việc tốt, nhiều sự bảo trợ từ các thiên thần, và nhiều sự hướng dẫn khi chúng ta băng qua không trung trên đường lên trời ... của những người trợ giúp và hướng dẫn để bảo vệ chúng ta và giúp chúng ta vượt qua các kẻ thống trị và các quyền lực và các thủ lãnh vô hình của thế giới trên không trung, mà Kinh Thánh gọi là những kẻ bắt bớ và thu thuế" (Patrologia Migne, Tập 60, tr. 727-730).

    Thánh Anastasios của núi Sinai nói như sau trong một cuộc nói chuyện về người đã khuất: "Sau đó, các thiên thần đưa linh hồn và đi lên qua không trung, nơi các kẻ thống trị, các quyền lực, và các thủ lãnh của thế giới đối nghịch đứng: những kẻ cáo buộc chúng ta một cách cay đắng, những kẻ thu thuế khắc nghiệt đòi hỏi một bản kê khai, những kẻ thu thuế gặp ở trên không trung. Chúng cáo buộc và tra xét, cho thấy hồ sơ của họ và tội lỗi mà họ đã phạm phải trong thời trẻ và tuổi già, tự nguyện và không tự nguyện, bằng hành động, lời nói, và suy nghĩ. Linh hồn khốn khổ trở nên vô cùng sợ hãi và run rẩy. Sự mong muốn mà linh hồn có vào lúc đó là không thể tả được khi nó bị chặn lại, vu khống, và cản trở bởi vô số kẻ thù của mình, để ngăn nó lên thiên đàng, để nó không được ở trong ánh sáng và xứ sở của người đang sống" (Μαργαρίται {Ngọc Trai}, Thessaloniki: Rigopoulos, 1979, tr. 236).

    Thánh Seraphim Sarov, người cầu thay vĩ đại của dân tộc Nga, kể lại sự kiện sau: "Hai nữ tu đã ngủ yên trong Chúa. Cả hai đều từng là Viện mẫu. Chúa đã tiết lộ cho tôi rằng họ đang gặp khó khăn khi linh hồn họ đi qua các trạm thu thuế trên không. Tôi, kẻ hèn mọn, đã bắt đầu cầu nguyện trong ba ngày đêm liên tục, khẩn cầu Đức Mẹ Thiên Chúa về sự cứu rỗi của họ. Cuối cùng, qua sự chuyển cầu của Đức Mẹ Panagia, lòng thương xót của Chúa đã được bày tỏ cho họ. Họ đã đi qua các trạm thu thuế trên không và nhận được sự tha thứ tội lỗi của mình" ("Όσιος Σεραφείμ του Σάρωφ {Thánh Seraphim Sarov}, Oropos: Tu viện Thánh Paraklitos, 1998, tr. 232).

    Các học giả Chính thống giáo đương đại và được chấp nhận rộng rãi như Giáo sư Panagiotis Trembelas và Giám mục đô thành Hierotheos Vlahos cũng chấp nhận truyền thống về các trạm thu thuế như một giáo huấn chân thực của Giáo hội. Trong cuốn sách Orthodox Dogmatics (Tín Lý Chính Thống Giáo), Tập 3, Tiến sĩ Trembelas chứng minh rằng đây là một giáo huấn mạch lạc và liên tục "được tất cả các giáo phụ đồng thanh lên tiếng" (Athens: Sotir, 1979, tr. 376-379). Và Giám mục đô thành Hierotheos đã kết luận một chương của ngài với tựa đề "Việc Thu Thuế Các Linh Hồn" như sau: "Khi chúng ta xem xét các trạm thu thuế trong các khuôn khổ thần học này, việc sử dụng giáo huấn này không phải là không phù hợp. Nhưng nếu chúng ta có những quan niệm khác, chúng ta đang đi sai đường" (Sự Sống Sau Cái Chết, Levadia: Birth of the Theotokos Monastery, 2005, tr. 62-80).

  2. Câu này trích từ một bài Thánh Ca (ở Giọng thứ 3) được dùng trong Nghi Thức Tang Lễ cũng như trong sách Paraklitiki. Toàn bộ bài Thánh Ca như sau: “Mọi sự nơi đời gắn bó với phận đời, khi sau cõi chết, đều là phù du. Giàu sang chẳng còn, danh vọng nào theo. Khi cái chết đến, mọi sự này đều tiêu tan. Quả thật, hỡi những người mến thương, Ta hãy kêu cầu Vua và Thiên Chúa ta: Lạy Đấng Nhân Ái vô biên, Xin ban an nghỉ cho người đã khuất.” (Tạm dịch bởi người dịch)

  3. “Đặc biệt đối với mỗi Kitô hữu” bởi vì, “Kẻ hèn mọn thì được xót thương tha thứ, nhưng kẻ quyền thế sẽ bị dò xét gắt gao” (Trí Tuệ Salomon 6:6). Và như Đức Kitô đã phán: ““Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sãn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều ... Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.” (Lc 12:47-48). Và Sứ đồ Phaolô cũng nhắc đến: “[Đức Kitô] Đấng cứu độ mọi người, nhất là các tín hữu.” (1 Tm 4:10).

  4. Thánh Nicodemos của Núi Thánh đã dạy như sau khi giải thích câu, “Khi bàn cãi và tranh luận với con quỷ về thi hài ông Môsê, ... nói: Xin Chúa trừng phạt ngươi!” (Gđ 1:9): “Chúng ta học được gì từ sự kiện này? Rằng trong giây phút lâm chung và sự phân chia linh hồn từ thể xác, con quỷ đến phản đối và đòi quyền chiếm hữu lấy linh hồn. Cả các quyền lực thiên thần và vô số các ma quỷ đều đến đón linh hồn và sẽ tra xét việc làm của mỗi người. Nếu người nào làm việc thiện, các thiên thần sẽ đưa linh hồn đi; nếu họ làm việc ác, ma quỷ sẽ chiếm lấy. Vào thời khắc đó, mỗi linh hồn đều bị chế ngự bởi sự bất định và sự sợ hãi bởi vì ma quỷ sẽ tìm cách ngăn cản nó trên đường lên trời. Ngược lại, các thiên thần sẽ giúp đỡ linh hồn, giống như Thánh Antôn Cả đã thấy trong khải tượng của ngài và như chúng ta đọc trong cuộc đời của Thánh Macarios. ... Những linh hồn xấu xa này ghen tị khi chúng thấy linh hồn của người phàm lại có thể thăng thiêng về nơi an nghỉ, trong khi chúng phải ở lại nơi chịu khổ hình và giam cầm. Chúng không thể chịu đựng được khi thấy con người thừa hưởng nơi ở cũ của chúng trên Thiên Đàng, trong khi chính chúng lại thừa hưởng bóng tối của Hades và lửa đời đời của Hỏa Ngục. Thánh John Climacos cũng xác nhận rằng có một cuộc tranh cãi đáng sợ diễn ra vào giây phút lâm chung qua câu chuyện ông kể về người công chính Stephen trên Núi Sinai (Nấc Thang 7). Nếu ma quỷ đã hiện diện trong giây phút lâm chung của một người được nhìn thấy Thiên Chúa, người lập pháp, vua, thầy tế và thượng tế như ông Mose, người đã thấy lưng Thiên Chúa, và tranh cãi kịch liệt [về thi hài ông Mose], thì điều gì sẽ xảy ra với chúng ta, những kẻ có tội? Nhưng tôi đang nói gì đây? Nếu ma quỷ trơ tráo có gan đến gần chính Chủ của ông Mose, là Thiên Chúa hoàn toàn vô tội, trong giờ Ngài chịu khổ hình, hy vọng tìm thấy dù chỉ một lỗi nhỏ, như chính Đức Kitô đã xác nhận, 'Thủ lĩnh của thế gian này đang đến, và hắn chẳng có gì trong Ta' (Gioan 14:30), thì ai có thể tin rằng chúng ta sẽ được miễn khỏi sự hiện diện của ma quỷ trong giờ chết? Thánh Basil Cả cũng xác nhận điều trên: 'Ngay trước khi kết thúc cuộc đời, những vận động viên dũng cảm của Thiên Chúa, những người đã chiến đấu và thoát khỏi mọi cạm bẫy của kẻ thù vô hình, sẽ bị thủ lĩnh của thời đại này tra xét. Nếu họ được thấy có thương tích, vết nhơ, hoặc dấu ấn của tội lỗi, hắn sẽ tìm mọi cách để bắt giữ họ; tuy nhiên, nếu họ được thấy trong sạch và không tì vết, họ sẽ được tự do, không thể bị giam giữ, và được Đức Kitô ban cho sự an nghỉ'” (Ἑρμηνεία εἰς τὰς 7 Καθολικὰς Ἐπιστολὰς τῶν Ἁγίων Ἀποστόλων {Giải thích về 7 Bức Thư Chung của các Thánh Tông đồ}, Thessasloniki: Orthodoxos Kypseli, trang 696-698).

    Và Thánh John Chrysostom khẳng định: “Không chỉ linh hồn người công chính [được các thiên thần đưa đi], mà cả linh hồn những kẻ sống trong gian ác cũng bị các thiên thần ác tà đưa đến đó [Hades]. Và điều này trở nên rõ ràng từ một người giàu có khác, đó là người giàu dại dột, mà Chúa đã phán với ông ta, 'Đêm nay, chúng đòi linh hồn ngươi' (Lc 12:20). Bằng cách này, về Lazarus thì nói rằng 'ông được các thiên thần rước lấy' (Lc 16:22); về số phận của người giàu dại dột, một số quyền lực đáng sợ đã đòi linh hồn ông ... . Và chúng [ma quỷ] dã bắt lấy một người [người giàu dại dột], trong khi những người kia [các thiên thần] vây quanh người thứ hai [Lazarus] như một người chiến thắng được đội vương miện” (Patrologia Migne, Tập 48, trang 984).

  5. Một Skete là một cộng đồng bao gồm nhiều căn nhà độc lập với một nhà thờ trung tâm. Bối cảnh này cho phép các tu sĩ sống tương đối cô lập nhưng cũng cung cấp cho họ các buổi lễ chung và nguồn lực chia sẻ. Nó kết hợp đời sống cộng đồng được tìm thấy trong các tu viện với các chương trình khổ hạnh nghiêm ngặt của các ẩn sĩ.